Mình đang làm cuốn sách mới mà chưa biết đặt tên là gì, mọi người nghĩ giúp:
<3
Năm 40 tuổi, tôi bỗng muốn đi học võ.
Ông thầy võ của tôi bắt tôi tay trần đấm vào bao cát. Bằng cách ban đầu, bắt tôi đứng tấn im lìm, tay ngang vai nâng sắt 5kg trong tư thế mỏi nhất, mỗi ngày lại đứng dài hơn hôm trước 15 phút! Để cơ thể tôi quen dần với mỏi mệt.
Rồi đấm tay vào bị bông và vải vụn, cho tay chai đi, dạn dĩ không sợ đau.
Rồi đấm tay không vào bị cát mịn và nhỏ, rồi đấm tay không vào bị cát lớn nặng cả tạ. Cứ ngàn cú đấm, đau trở thành quen, quen trở thành dạn dĩ...
Quá trình luyện tập đau đớn ấy làm tôi hiểu ra, phụ nữ chúng ta cũng bị những kẻ lạm dụng hôn nhân dạy cho ta điều đó, tôi gọi nôm na là quá trình "dạy vợ chịu đau!"
Ban đầu chỉ là sự mệt mỏi của việc nhà chồng chất, nhưng bạn vẫn chịu đựng. Đó là ngưỡng chịu đựng thể xác.
Tiếp theo là thách thức từ việc con nhỏ, bố mẹ chồng hay chị em họ hàng chê trách, bạn tự xử lý một mình! Bạn được nâng dần ngưỡng chịu đựng của tinh thần.
Lần ngoại tình đầu tiên, có thể chỉ là bị bắt quả tang tin nhắn. Nhưng nếu bạn là người phụ nữ chịu đau giỏi, bạn sẽ có cơ hội được diện kiến người tình trăm năm và người tình năm trăm của ông chồng. Diện kiến con riêng của chồng. Đó là nỗi đau toàn diện của một mối quan hệ.
"Dạy vợ chịu đau" sẽ thành công khi bạn xin tôi tư vấn: Đó là gửi mail cho người dưng nước lã và thở than về bi kịch đời bạn! Sự tuyệt vọng của bạn chính là sự bất lực của tất cả những người bạn quen biết!
Chuyên gia tâm lý chỉ còn là một mốc chịu đau của người đàn bà như bạn mà thôi! Trang Hạ chính là mốc chịu đau của bạn! Tôi rất buồn khi nói ra điều ấy!
Bạn biết vì sao đàn bà chịu đau hết lần này tới lần khác không? Là bởi vì, chúng ta luôn luôn hy vọng!
Chúng ta hy vọng gương vỡ lại lành!
Chúng ta hy vọng tổ ấm sẽ lành lại, con cái sẽ giỏi giang, chồng vợ đầm ấm yêu thương, kinh tế sẽ khá lên khi người ta tu chí làm ăn.
Chúng ta hy vọng rồi con lớn lên, rồi mâu thuẫn qua đi, rồi cuộc sống dễ thở hơn, rồi bỗng nhiên chồng hết nghiện game online, rồi bỗng nhiên bạn được yêu thương trở lại...
Xin lỗi, đàn bà chúng ta chỉ khác nhau ở ngưỡng chịu đau mà thôi! Những người đàn bà hạnh phúc, họ luôn làm gì đó khi bắt đầu những cơn đau của hôn nhân, chứ họ không học cách chịu đau, bạn ạ! Họ sẽ lên tiếng, họ sẽ tìm giải pháp, họ sẽ quyết định đời họ, họ không chờ đợi tương lai!
Bởi bạn làm gì có tương lai! Bạn đang sống trong chính Tương Lai của bạn đấy, bạn không nhận ra sao? Tất cả những gì bạn làm đang tạo nên cuộc sống của bạn bây giờ. Bạn đang sống trong chính thứ tương lai mà bạn tạo ra cách đây vài năm! Hồi đó bạn vẫn nghĩ, rồi mọi thứ sẽ thay đổi, sẽ tốt hơn...
Vâng, tốt hơn thật, quả là bạn đã chịu đau tốt hơn!
Nếu nhận ra bạn không hề có tương lai, liệu bạn có mạnh mẽ hơn, quả quyết hơn, quyết liệt hơn?
Nếu hiểu ra tương lai không bao giờ có, chúng ta vĩnh viễn sống trong hiện tại mà thôi, bạn sẽ làm gì?
Làm ơn, đừng già dần đi, đừng dành cả tuổi thanh xuân để đánh ghen, đừng chờ đợi những thứ không bao giờ đến!